Ngày xửa ngày xưa, khi núi rừng cao nguyên còn hoang sơ, ở một buôn làng nhỏ dưới chân Langbiang có cô gái tên Măng. Nàng đẹp như ánh trăng đầu tháng, lại có giọng hát ngọt ngào khiến chim muông, suối ngàn cũng lắng nghe.

Nàng Măng
Chàng Lin

Trong buôn làng ấy có chàng trai tên Lin, khỏe mạnh, gan dạ và giỏi săn bắn. Mỗi chiều, chàng thường lên đồi cao, nơi Măng cất tiếng hát giữa rừng thông. Tình yêu của họ chớm nở từ những khúc ca hòa với gió rừng.

Thế nhưng, dòng họ của Măng và Lin vốn có luật tục xưa: trai gái khác tộc không được lấy nhau. Dù yêu tha thiết, cả hai vẫn bị ngăn cản, không thể thành đôi.

Một đêm trăng sáng, Măng và Lin quyết định rời buôn làng, nắm tay nhau đi vào rừng sâu. Họ thề: “Nếu không được sống bên nhau, chúng ta sẽ hóa thân thành cây cỏ, để mãi mãi cùng núi rừng.”

Câu chuyện Măng Lin

Bỗng trời nổi giông bão, sấm sét xé toạc bầu trời. Khi dân làng đi tìm, chỉ thấy nơi đôi trẻ biến mất đã mọc lên một rừng thông xanh ngút ngàn. Lá thông reo vi vu, âm vang như tiếng hát, tiếng gọi của đôi tình nhân.

Từ đó, người ta gọi vùng đất ấy là Măng Lin, để ghi nhớ tình yêu son sắt của nàng Măng và chàng Lin. Người già trong buôn kể rằng, vào những buổi sớm mù sương, nếu lắng nghe kỹ, bạn sẽ nghe thấy tiếng thì thầm của đôi trẻ trong gió – một bản tình ca bất tận của đại ngàn Đà Lạt.